La Hạo Thiên cũng không nhịn được nữa, mở miệng nói ra: “Con gái sau khi bị tráo ở bệnh viện cũng trực tiếp đổi cho nhà khác nuôi. Người nhà kia lập tức sẽ bị định tội nên muốn tìm một gia đình trong sạch nuôi con trai của họ. Họ không muốn để cho con trai của họ chịu khổ chung với họ.”
“Mà con gái của chúng ta sinh sống mười ba năm ở nông trường, chưa từng có một ngày được đi học hay chơi bời. Hơn ba tuổi, con bé đã đi theo đứa nhỏ lớn hơn con bé vài tuổi đào rau dại. Hơn sáu tuổi, con bé đã bắt đầu giúp đỡ nấu cơm, nhặt củi rồi.”
“Ngày thường, nếu con bé làm không tốt thì không chỉ bị mắng chửi mà còn bị đánh đập. Hên là bà cụ nhà họ La là người tốt, luôn mang theo con gái của chúng ta cùng sinh hoạt. Nhưng mà chỉ tiếc, người tốt sống không lâu, người cũng sớm đi rồi.”
“Từ nay về sau, ngay cả một người che chở con gái chúng ta cũng không có. Mẹ nuôi kia của La Tiếu không đánh thì mắng với con bé. Cho đến khi án kiện mấy năm trước được sửa sai nên cho trở về thành phố, có thể năm tháng thoáng qua một cái. Họ vừa dàn xếp xong đã ném con gái chúng ta về lại Thôn Thanh Sơn.”
“Người ta muốn nhận con trai của người ta về thành phố để hưởng phúc cùng họ. Kết quả là cha mẹ ruột của con gái nuôi của em căn bản không thu nhân con bé. Bọn chúng xô đẩy khiến con gái bị thương, hôn mê vài ngày mới tỉnh lại.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây