Đợi đến giờ làm việc, lúc nhìn thấy Trương Xảo Diễm, Vương Xuân Ni khóc đến ướt đẫm cả người.
Trương Xảo Diễm cũng khóc hỏi: “Cha, mẹ, hai người đến đón con sao?”
Trương Đức Chính nhìn con gái: “Cha vô dụng, không tìm được La Tiếu, con ở trong đó học tập thật tốt, tranh thủ biểu hiện tốt một chút để sớm được ra ngoài.”
Trương Xảo Diễm nghe thấy lời của cha mình nói, khóc đến tê tâm liệt phế: “Không phải cô ta không xảy ra chuyện gì sao? Tại sao phải hại con bị giam giữ, tại sao cô ta lại độc ác như vậy, cô ta đúng là con hoang không có ai cần.”
Nhân viên trông coi ở bên trong quát Trương Xảo Diễm: “Im lặng, không được to tiếng ồn ào.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây