Cho nên bây giờ muốn cứu con gái cũng chỉ còn cách đi cầu xin La Tiếu, cô là một bé gái mồ côi nếu muốn dừng chân ở cái thôn này, bản thân cũng phải cân nhắc kỹ.
Thật không ngờ, bản thân quá ngây thơ, ban ngày vì sao những cán bộ công xã kia không dám phụ trách chuyện này, ngẫm lại cô chỉ là một bé gái mồ côi thì có thể làm được chuyện gì sao?
Nhìn nhà La Tiếu đã tắt đèn, Trương Đông Trạch có chút muốn bỏ cuộc ở giữa đường: “Cha, nếu không thì sáng mai chúng ta đến đây, bây giờ tối om lại để cho người trong thôn nói lời đàm tiếu.”
Trương Đức Chính nói: “Không được, ngày mai nói thì muộn rồi, sáng mai La Tiếu phải làm việc ở đồn công an rồi mới đến công xã, chỉ cần cô ta không truy cứu trách nhiệm chuyện này là tốt rồi, đi gõ cửa.”
Đi theo phía sau bọn họ càng lúc càng nhiều người, có người nhỏ giọng nói: “Bí thư chi bộ, đây là đang ức hiếp người khác rồi, cha con bọn họ đêm hôm khuya khoắt đến tìm La Tiếu, đây là muốn hủy hoại danh tiếng của người ta hay sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây