Mọi người vừa cười nói vừa hái mận, vì trước kia mưa lớn khiến đất bị trôi xuống dưới không ít nên có một cây mận ở gần đó bị nghiêng xuống dưới theo, hầu hết các nhánh cây đều rủ xuống dưới, muốn hái thì nhất định phải xuống dưới hái.
Nhưng dưới đó có một con đường nhỏ vì ít có người qua lại nên cỏ dại mọc đầy, ai cũng không muốn xuống đó sợ trong bụi cỏ có rắn. La Tiếu nghĩ cơ thể mình linh hoạt, không ai đi thì để mình đi, dù sao hái ở đâu cũng là hái.
Trương Xảo Diễm đang thả trâu trên sườn núi nhìn thấy đám người đang hái mận, vốn đang muốn mở miệng đòi vài quả nếm thử, nhưng lại thấy đội trưởng phụ nữ ở đó, cô ta cảm thấy ngại.
Đang chuẩn bị đuổi trâu đi thì lại thấy La Tiếu từ trên sườn núi xuống, đứng trên con đường nhỏ kia hái mận trên cây mận bị nghiêng đó, lần này cô ta không đi vội mà đứng ở đó nhìn La Tiếu chằm chằm, không biết đang nghĩ gì, mọi người đang hái mận đều nhìn thấy Trương Xảo Diễm nhìn chằm chằm về phía này, có người còn nói: “Trương Xảo Diễm nhà bí thư chi bộ đang nhìn ai vậy?”
Thím Thải Phượng nhà kế toán viên nói: “Hình như đang nhìn La Tiếu, lòng dạ con bé này quá hẹp hòi, không nhìn nổi người khác sống tốt hơn mình.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây