Dương Kiến Thành nghe xong, tức giận nửa ngày không nói lời nào.
Phùng Thục Mẫn có chút sợ bạn già tức đến phát bệnh: “Ông à, ông không sao chứ, đừng dọa tôi sợ chứ?”
Dương Kiến Thành ném cái xẻng nhỏ trong tay: “Nó đây là những ngày qua sống đủ rồi, còn muốn mang cả nhà trải qua cuộc sống ăn trấu nuốt rau lần nữa à?”
Phùng Thục Mẫn thấy bạn già không sao, lúc này mới an tâm: “Không có đầu óc thì thôi, sợ là chính bản thân nó còn cảm thấy nó rất thông minh đấy, ông cũng đừng tức giận, nên thế nào thì cứ thế ấy đi, chúng ta đi thu dọn một chút, không phải ông vẫn luôn muốn đi Quốc Lượng thăm thú sao?”
Dương Kiến Thành suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Được rồi, bà thu dọn một chút trước, chúng ta mua vé rồi gọi điện thoại cho nó, kêu nó đi đón chúng ta.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây