Nghiên Nghiên chạy tới bên Cố Thiến Như gọi: “Bà ngoại ơi, con nghe không hiểu họ đang nói gì, chỉ có thể cười mãi thôi, cười đến nỗi mặt sắp nở hoa luôn rồi.”
Cố Thiến Như nghe vậy liền bật cười, đưa tay ra xoa mặt cháu gái: “Thật là vất vả cho Nghiên Nghiên nhà chúng ta rồi, bà ngoại về nhà nấu mấy món mà cháu thích ăn để thưởng cho cháu có được không?”
Mấy đứa trẻ đi cùng phía sau cũng không nghịch nữa, toàn bộ quây quần lại bên nhau, La Tử Đồng vòng tay qua cổ Cố Thiến Như làm nũng :“Bà Ngoại, con cũng muốn, bà không thể thiên vị như thế được.”
Cố Thiến Như lại càng cười hạnh phúc hơn, ôm lấy cô cháu gái đã cao gần bằng mình vào lòng nói: “Được rồi, không thiên vị, đều có đều có, yên tâm đi.”
Tiểu Diệp Tử tiến lên phía trước: “Bà ngoại, con muốn ăn thịt lợn om dứa.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây