Dương Kiến Thành nhìn một lúc lâu: “Ông là Ngô Lão Lục của đại đội Thanh Mông bên cạnh?”
“Là tôi, là tôi, không nghĩ đến bác sĩ Dương ông vẫn có thể nhớ.”
“Làm sao quên được, năm ấy tôi lên núi gặp phải cơn mưa to, nếu như không phải ông giúp tôi, sợ là một gùi thuốc kia của tôi không thể giữ được.”
“Ai, là có một chuyện như vậy, không nghĩ đến ông vẫn còn nhớ.”
“Nhớ chứ, nhớ chứ, từng chút một ở nơi này tôi đều nhớ rõ, đúng rồi, tại sao ông lại ở đây?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây