Ninh Tử Quân đứng đằng sau gốc cây kinh sợ đến trợn trừng mắt, sau đó thì tràn ngập lửa giận.
Trong lòng thầm nghĩ: “Người đàn bà này đúng là quá ác độc, vậy mà lại lừa gạt em trai mình ngay từ đầu, thật là đáng hận.”
Vì vậy ông ta vẫn đứng ở phía sau cây không bước lên phía trước.
Vệ Lập Lâm thở ra một hơi: “Hải Lan, anh biết chuyện năm đó đã khiến em bị tổn thương, nhưng bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn, điều anh có thể làm cũng chỉ là đền bù cho em ở phương diện kinh tế.”
Uông Hải Lan cảm thấy rất đau đầu: “Anh không cho được thứ tôi muốn thì không cần đến đây trêu chọc tôi nữa,trừ phi anh muốn tôi chết, còn nữa, đừng nhắc lại chuyện của hai chúng ta.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây