Thế nhưng Địch Ngọc Tuyền lại có chút giận nói: “Mới qua bao lâu chứ, trước đây luôn miệng nói thích con người của em gái tôi, không ngờ rằng lại thay lòng đổi dạ nhanh đến vậy, nếu tôi nhớ không nhầm, trước đây cậu nói rằng thích tất cả mọi thứ của em gái tôi, đúng là một người đàn ông giả dối.”
Quý Vĩ nhìn anh ta: “Cho dù trước đây có thích cô ta như thế nào, thì không phải tôi vẫn bị cô ta coi là kẻ ngốc để trêu đùa hay sao, anh cũng nói đó là trước đây còn gì.”
Địch Hoành Đào vốn dĩ còn muốn nói vài câu nhẹ nhàng để Quý Vĩ nể mặt ông ta, đi thăm Ngọc Viên, nhưng ông ta đã nhìn thấy sự chán ghét từ trong ánh mắt của Quý Vĩ, bây giờ ông ta sợ không chỉ chán ghét Ngọc Viên, mà đến cả người nhà họ Địch cũng bị chán ghét theo rồi.
Chợt nhớ ra một câu, lúc yêu bạn tất cả mọi thứ đều là ưu điểm, lúc không yêu tất cả đều trở thành khuyết điểm, bây giờ Ngọc Viên ở trong lòng Quý Vĩ sợ là chỉ còn lại sự chán ghét.
Nhìn ánh mắt của Quý Vĩ có chút phức tạp: “Xin lỗi, làm khó cho cậu rồi, chúng tôi đi đây.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây