Chu Vân Mộng vừa uống canh, cầm thìa múc miếng thịt cùng đậu đen vừng ăn, vừa chăm chú nghe các bà nói, thỉnh thoảng gật đầu ứng hòa vài câu. Trong lúc đó mẹ Lâm còn chạy một chuyến vào bếp cho cô một chén canh.
Về mặt kinh nghiệm mang thai, mẹ Chu và mẹ Lâm càng nói càng đồng cảm, cảm thấy đối phương và mình nghĩ đến cùng một chỗ, vô cùng hợp nhau, rất có cảm giác hận gặp nhau quá muộn.
Hơn một tiếng trôi qua, mẹ Lâm săn sóc nói: "Bà thông gia, bà cùng vợ thằng ba vào trong phòng nói chút chuyện riêng đi. Đúng lúc giờ tôi dẫn Tiểu Mễ ra ngoài dạo một vòng, con bé có thói quen đi ra ngoài tìm đứa bé nhà bên chơi vào giờ này."
Mẹ Chu đáp: "Vậy được, Tiểu Mễ cũng thật ngoan, không khóc không nháo, so với những đứa cháu gái nhà tôi khi còn bé thì ngoan hơn nhiều."
Mẹ Lâm: “Tiểu Mễ quả thật rất ngoan, lúc nên hoạt bát thì hoạt bát, lúc nên yên tĩnh thì yên tĩnh, ở một mình cũng có thể chơi rất lâu.” Giống như lúc này nghe nói muốn đi ra ngoài, Tiểu Mễ lập tức hưng phấn, túm lấy chân mẹ Lâm, vẫy tay nói: "Tạm biệt thím Ba!"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây