Chu Vân Mộng nghe được tiếng vang lơ đãng quay đầu lại nhìn, liền biết bọn họ vừa nói chuyện không lâu. Giơ tay nhấc chân mang theo sự gò bó ngây ngô đặc biệt của thời đại này, vừa vặn liếc mắt nhìn nhau, mặt hai người trong nháy mắt đỏ bừng, dời tầm mắt. Mỗi người mặc đồng phục công nhân, đoán chừng vẫn là người đang đi làm, lợi dụng thời gian nghỉ trưa đi ra ngoài hẹn hò xem phim. Cô quay đầu lại, tay phải được nắm trong lòng bàn tay ấm áp rộng rãi của Lâm Tân Bình.
Trên tấm màn màu trắng có bóng đen trắng, tiếng vang từ phía sau truyền đến, ánh đèn phòng chiếu phim tắt. Lúc này thấy phim có đề tài màu đỏ, Chu Vân Mộng nghe nói qua nhưng vẫn cảm thấy rất hứng thú. Dù sao trong phòng chiếu phim cũng không có người nào, mượn nhân vật đen trắng làm nổi bật ánh sáng, cô ý bảo Lâm Tân Bình ngồi lại gần đây chút.
Hai người đều tự ngồi một mình ghế dựa gần nhau, nhưng ghế dựa hơi rộng. Lâm Tân Bình ngồi xuống một chút, thân thể gần như chạm vào tay vịn ghế ngồi bên trái, đang muốn hỏi Tiểu Mộng làm sao vậy. Hỏi xong liền cảm thấy bàn tay mềm mại nắm trong lòng bàn tay rút đi, giây tiếp theo vòng lên cánh tay anh, tư thế chênh lệch không nhiều lắm so với lúc mới vào phòng chiếu phim, chỉ có điều trên vai lại có thêm một cái đầu tròn trịa.
Cho dù buộc tóc, bởi vì tư thế này, tóc mai của cô vẫn lơ đãng xẹt qua mặt anh, giống như lông vũ nhẹ nhàng đảo qua, lại giống như gió nhẹ nhẹ nhàng phất qua.
“Tân Bình, tư thế này thoải mái quá, để em dựa vào anh một chút nhé?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây