Lời nói nói ra một cách thoải mái thông suốt, cho nên trong lòng của chị dâu nhà họ Diệp cũng chịu không nổi mà thở dài: “Vân Mộng đúng là có phúc quá, ai lại không muốn có được cuộc sống như vậy kia chứ, không giống như nhà chị, trên có già dưới có nhỏ, cho nên không có cách nào để tiêu tiền ăn cơm ở nhà ăn như thế được cả.”
Chu Vân Mộng nghe được những lời này của chị dâu nhà họ Diệp chỉ biết đáp lại bằng một nụ cười.
Hai người nói chuyện được mấy câu cũng đến lúc bọn họ cần phải đi xem mảnh đất mới đến được cấp nên chị dâu nhà họ Diệp vội cười rồi nói sẽ gặp lại sau. Ngoài ra, vừa rồi chị dâu nhà họ Phương luôn im lặng, có lẽ vì muốn ngăn cản nhưng lại không cản được, cho nên sau đó cũng không biết nên nói điều gì.
Cô ấy nhìn thấy Diệp Ngọc Lan đang quay về mảnh đất của cô ấy, còn ôm theo đống rau vừa hái được mà mỉm cười với những người vợ quân nhân xung quanh mà không biết đang nói gì, trong lòng của cô ấy liền thở dài.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi cách xa Diệp Ngọc Lan, họ băng qua cánh đồng rau, càng đi thì lại càng xa. Đất ở đây hoặc là đã được chia mà không có ai trồng trọt, hoặc là chưa được chia nên cỏ dại cứ thế mọc um tùm. Xung quanh cũng không có người, nên chị dâu nhà họ Phương đã hạ thấp giọng và nói những lời từ tận trong đáy lòng của mình.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây