Dưới ánh đèn dầu hỏa mờ nhạt, hai người ngồi cùng một chỗ, vừa nói vừa cười bận rộn.
Chu Vân Mộng nhớ lại chuyện trước kia đồng ý với mẹ Chu, cô nói: “Tân Bình, ngày mai lúc anh rảnh đi điện báo cho mẹ em đi, lần đầu tiên em đi xa nhà bà ấy rất lo lắng, báo một tiếng bình an là được. Còn trong nhà cũng vậy, để tránh cha mẹ bọn họ lo lắng.”
Lâm Tân Bình gật đầu: “Được, vẫn là Tiểu Mộng nghĩ chu đáo, như vậy mọi người đều yên tâm. Anh thật đúng là sơ suất chuyện này.”
Chu Vân Mộng cười nhẹ nói: “Cũng không cần viết nhiều, nói em bình an đến nơi, yên tâm là được. Miễn cho sau khi bọn họ hứng khởi phục hồi tinh thần lại, lại phải đau lòng chuyện chúng ta tiêu nhiều tiền.”
Mẹ Chu là như vậy, mẹ Lâm cũng như vậy. Đôi mắt đen nhánh của Lâm Tân Bình tràn đầy ý cười, tỏ vẻ hiểu rõ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây