Chu Vân Mộng nhận lấy chén cơm: “Vậy em phải nghiêm túc nếm thử xem sao.” Cô ăn không nhiều, buổi tối lại càng ăn ít cơm hơn.
Lâm Tân Bình tỉ mỉ quan sát, anh hiểu cô nhất nên bới khoảng bảy phần: “Tiểu Mộng em ăn trước đi, không đủ lại bới thêm.”
Chu Vân Mộng lắc đầu: “Chắc chắn đủ rồi, anh cứ lấy hộp cơm ăn luôn đi, lát nữa đỡ phải rửa thêm một cái chén, thức ăn cứ để trong hộp gắp ăn là được, cũng không cần rửa thêm một cái dĩa.”
Lúc trước cô sống một mình, vì để bớt rửa chén đũa nên cô toàn làm như thế này. Càng ít vết bẩn trên bát đĩa càng tốt và việc rửa chúng sau này sẽ dễ dàng hơn. Lúc đó nằm mơ cũng muốn lắp một cái máy rửa chén, đáng tiếc không gian nhà bếp nhỏ, lại là phòng thuê, lắp rồi cũng không hợp lý.
Lâm Tân Bình biết Tiểu Mộng suy xét vì anh nên bèn cười đồng ý: “Chỗ cơm này cũng đủ cho anh ăn rồi, bánh hẹ và bánh cuộn hành để lại sáng mai ăn. Hai người ngồi xuống, ăn bữa ăn đầu tiên ở nhà mới.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây