Lâm Tân Bình vui mừng, những đường cong khá sắc bén trên khuôn mặt tuấn lãng đều nhu hòa xuống.
Anh vội lấy bao bố trong tay Tiểu Mộng xuống, lại nhanh chóng lấy hai túi đeo trên vai của cô xuống đeo lên vai mình, tay trái xách bao đồ, tay phải nắm tay Tiểu Mộng.
Cảm giác mềm mại và ấm áp trong lòng bàn tay khiến lòng anh cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Tiểu Mộng ngồi tàu lâu như vậy, lại mang nhiều đồ như thế chắc là mệt lắm rồi phải không?”
Trước đây Lâm Tân Bình nghĩ với tính cách của Tiểu Mộng, lần này trở lại sẽ không mang theo nhiều hành lí như vậy, đi xe lửa đường dài mang những thứ này vừa phiền phức lại mệt người.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây