Theo kịch bản nguyên tác thì nguyên chủ không đi tòng quân, nguyên nhân là gì thì không rõ, trong sách cũng không nói, dù sao mỗi lần nguyên chủ xuất hiện thì cũng chỉ là để so sánh với nữ chính, dùng sự lười biếng của nguyên chủ để làm nổi bật lên các điểm tốt của nữ chính.
Nhưng lần này Chu Vân Mộng chỉ đơn thuần đứng ở góc độ của mình để cân nhắc, không liên quan đến kịch bản trong nguyên tác, không liên quan đến thông tin giải tỏa khu vực siêu thị, cho nên cô im lặng không lên tiếng.
Lâm Tân Bình cũng kiên nhẫn chờ đợi, trong phòng chỉ còn tiếng hô hấp của hai người, yên tĩnh đến mức có thể nghe được nhịp thở của hai người quấn quýt vào nhau.
Một lúc lâu sau Chu Vân Mộng mới lên tiếng: Tân BÌnh, tôi nói thật với anh. Anh cũng biết tôi chỉ muốn yên bình ngồi trong phòng viết văn, thích ngủ đến khi nào tự nhiên tỉnh, không muốn nấu cơm rửa bát, cũng không muốn làm việc nhà.
“Cuộc sống ở nhà bây giờ rất tốt. Chuyện tôi không muốn làm đã có chị dâu cả, chị dâu hai và mẹ làm giúp. Tôi cũng sống quen với mọi người rồi, ở đây tôi cảm thấy rất thoải mái. Cho nên tạm thời tôi không muốn đi tòng quân với với anh.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây