Chỉ thấy một người đàn ông cao gầy, mặt vuông, nước da trắng ngần, mặc áo sơ mi trắng quần đen đứng đối diện Trầm Bảo Châu, sắc mặt lúc này có chút xám xịt.
Anh ta nói: “Bảo Châu, nghe nói tình cảm của em và Hàn Xuyên mặn nồng, cuộc sống ở nhà họ Hàn cũng tốt, vậy anh yên tâm rồi.”
“Anh biết em trách anh lúc trước không kiên trì, anh đã rất hối hận, nhưng cuộc sống của anh sau khi xuống nông thôn cũng khó khăn. Ba mẹ em nói đúng, anh không có năng lực cho em một cuộc sống tươi đẹp, anh sợ em đi theo anh phải chịu khổ. Kể từ khi em kết hôn, vào ban đêm anh thường xuyên không ngủ được, nằm nhớ lại chuyện trước kia. Khoảng thời gian chúng ta hẹn hò tuy ngắn nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng trải qua cảm giác ấy. Trong khoảng thời gian này anh đến hợp tác xã cung - tiêu, cũng chỉ là vì muốn nhìn xem em có sống tốt không.”
Anh ta nói chuyện lịch sự, giọng điệu hòa nhã, trong ánh mắt lại lộ ra nét bi thương, hoài niệm, hối hận và dịu dàng như xưa.
Trầm Bảo Châu lại cực kỳ hận sự dịu dàng này. Lúc trước chính là vì sự dịu dàng này mà mình rơi vào tay giặc, sau đó chịu nhiều đau khổ như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây