Chu Vân Mộng chăm chú lắng nghe, gật đầu: “Tôi biết, anh cứ yên tâm.”
Lâm Tân Bình nhìn Tiểu Mộng một hồi lâu, đưa tay ôm lấy cô. Rơi vào vòng tay ấm áp, Chu Vân Mộng không giãy dụa. Lâm Tân Bình ôm xong không nỡ buông ra, sờ sờ mái tóc đen nhánh mềm mại của cô nói: “Ngủ sớm một chút đi.”
“Được, chúc ngủ ngon.”
Ngày hôm sau, Lâm Tân Bình ở nhà ăn sáng xong, lưng đeo gói đồ đã thu dọn, rời đi dưới ánh mắt đưa tiễn của cha mẹ, Tiểu Mộng và người nhà. Rời nhà vài năm, cảm xúc không nỡ càng lúc càng nhạt dần, nhưng lần này hình như lại tăng lên. Anh đến nhà ga ngồi lên toa tàu, lại gặp phải Hàn Xuyên.
Nhìn Hàn Xuyên như vậy, Lâm Tân Bình ngộ ra, có thể đây chính là cảm giác không nỡ sau khi có vợ. Đến giờ cơm trưa, có nhân viên tàu đẩy xe bán cơm hộp, nhưng đa số mọi người đều tự mang cơm trưa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây