Hai người trò chuyện rất ăn ý, Khương Nghị cố gắng vểnh tai lên, nhưng nghe nửa ngày cũng không nghe hiểu tham số gì, tâm thật mệt mỏi.
Cố Hải Triều có loại cảm giác lưu lạc chân trời góc bể, vỗ vỗ bả vai gã, ý nói anh không giống bọn họ.
Tề Thiệu đột nhiên chuyển đề tài, “Sao nhóc lại chạy xa như vậy để mua phiếu quốc khố? Tôi không biết nhóc còn cảm thấy hứng thú với tài chính.”
“Tôi cảm thấy hứng thú với những chuyện thú vị trên đời.” Thật ra, tương lai Cố Vân Khê không có ý định làm ăn, nhưng, không có tiền thì tuyệt đối không thể.
Kiếp trước cô sống trong phú quý, thói quen tiêu tiền tùy tâm sở dục, cho nên hiện tại cũng không muốn ủy khuất chính mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây