Khi đám người mặc cảnh phục đi rồi, hai chân Cố Hải Triều mềm nhũn, tê liệt ngã trên mặt đất, mồ hôi đầm đìa, nghĩ mà sợ không thôi.
Đừng nhìn anh vừa rồi hết sức chu toàn, kỳ thật trong lòng lại vô cùng khẩn trương, lần đầu tiên giao tiếp cùng loại người này, hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Các nhân viên vây quanh, ân cần an ủi, xưởng xem như đã bảo vệ được, thật tốt quá.
Phương Kế Phi đỡ người dậy, “Hải Triều, anh có khỏe không? em cũng bị dọa sợ, người nào đáng giận như vậy, cư nhiên chạy đi tố cáo chúng ta?”
Đây là muốn đánh nát bát cơm của mọi người, mọi người sao có thể không tức giận?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây