Cố Vân Khê nhìn thoáng qua, cười nói: “Đúng vậy, đời Đường.Toàn bộ sách này được cất giữ ở viện bảo tàng Anh, cháu đây là bảo người ta đem nó về.Mấy thứ này cũng đều là từ các bảo tàng lớn lấy ra, ông xem, đây là ảnh chụp, ông có thể đối chiếu thử một chút.”
Cô tuy không rảnh, nhưng cô lại có tiền. Chỉ cần bỏ chút tiền để cho người ta làm được. Dù sao, nhân viên bảo tàng cũng rất vui vẻ khi lại có thể kiếm thêm được một khoản thu nhập này.
Bọn họ còn cam đoan với cô rằng, một khi bọn họ có dự định bán ra thì sẽ thông báo cho cô đầu tiên.
Hoắc lão rất vui vẻ, nói: “Món quà này ta rất thích, Tiểu Khê, cháu có lòng rồi.”
Cố Vân Khê suy nghĩ một chút rồi nói: “Cháu đã cho người tìm khắp nơi, cũng không riêng gì ở nước ngoài, trong dân gian nước ta cũng rải rác không ít sách cổ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây