Không biết vì sao mà nụ cười trên mặt Chu Ngọc Thành càng tăng lên, càng thêm mấy phần nhiệt tình.
“Con gái mà, an tĩnh dịu dàng mới là chính đạo, tôi không thích loại đàn bà chỉ biết làm loạn, điên điên khùng khùng”.
Cố Hải Triều nghe xong luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng nhất thời anh không nhớ ra.
Cố Vân Khê nhạy cảm hơn nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, hắn rất hài lòng? Hài lòng dáng vẻ cô ngại ngùng như thế sao? Ừ, vậy thì càng thú vị hơn.
Một giọng nói mãnh liệt vang lên: “Này, cô kia lại đây, chính là cô đó, người mặc váy màu xanh da trời”.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây