Lúc này, Hoắc Vân Sơn mang theo Cố Vân Khê tiến vào hội trường. Hiện trường vô cùng ồn ào náo nhiệt làm cho Hoắc Vân Sơn hơi nhíu mày, loại trường hợp xã giao này làm hắn cảm thấy có chút không thoải mái. Cho dù như vậy, hắn vẫn không quên cúi đầu trấn an: “Tiểu Khê, cô cũng đừng khẩn trương, coi như là tới đây chơi thôi.”
Cố Vân Khê mặc một chiếc váy lễ phục nhỏ màu trắng, cắt may đơn giản lại hào phóng, trên đầu đính trân châu màu hồng nhạt dưới ánh đèn tản ra hào quang ôn nhuận, cả người như một đóa hoa nhài thanh thuần thanh nhã.
Cô vô cùng quen thuộc với trường hợp này: “Biết rồi, anh cũng đừng khẩn trương.”
Triệu Tước Sĩ làm chủ nhân tiệc rượu đích thân ra nghênh đón bọn họ. Trước đó ông đã nhận được điện thoại của Hoắc lão gia, tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Ông nhiệt tình cùng hai người chào hỏi, không ngừng khen ngợi, thậm chí còn thân thiết liên tục gọi bọn là cháu gái, cháu trai. Nếu không biết, nhìn ông còn tưởng là người đã chứng kiến hai người bọn họ cùng nhau lớn lớn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây