Cố Vân Thải bị dỗ rất vui vẻ, mặt mày cong cong, tất cả mọi người đều rất đáng yêu.
Khương Nghị gặm một miếng vịt Bát Bảo, “A Thải, tài nấu nướng của cô khiến tôi hết lần này đến lần khác phải khiếp sợ, cô có một đôi tay ma thuật, có thể biến mục nát thành thần kỳ, tôi rất bội phục cô.”
Mọi người thay phiên khen, không ngừng khen, khen ra hoa.
Chỉ có một người ngoại lệ, chính là Tề Tĩnh, y vùi đầu chịu khổ, không tham dự vào.
Cố Vân Khê có chút bất mãn, sao có thể chỉ ăn cơm mà không làm việc?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây