Cố Vân Khê giật mình, những thứ khác cô không hiếm lạ, nhưng máy tính... người hiện đại đã quen lướt mạng, không có máy tính và điện thoại di động thì liền cảm thấy thiếu thứ gì đó.
“Có thể lên mạng không? Có thể liên lạc với nước ngoài không?”
“Em còn biết thứ này?” Tôn Thiên Minh không khỏi nở nụ cười, thiên tài không thể dùng lẽ thường đối đãi: “Tạm thời chỉ có sân trường là bắt được mạng.”
“Sân trường sao?” Cố Vân Khê vẫn muốn đi nhìn một chút,“ Được, đợi lát nữa qua xem, Tề Thiệu, cùng đi không? Khi nào thì anh về Hợp Phì?”
“Được.” Tề Thiệu cũng không quay đầu lại,“ Tối nay tôi có chuyến xe lửa lúc bảy giờ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây