Thứ người như vậy, trên tàu hỏa có rất nhiều, chẳng qua là cậy già lên mặt mà thôi.
Mặt dì kia xanh xanh tím tím, cuối cùng vẫn miễn cưỡng ôm đứa bé đứng dậy.
“Không phải ngồi một chút thôi sao? Cần keo kiệt như vậy sao, một cô gái xinh đẹp, sao lại không có lòng đồng cảm như vậy chứ?” Dì kia còn trách ngược lại Tần Mạn.
Giang Tông nhướng mày, có chút không vui liếc dì kia một cái, dì kia cuối cùng cũng ngậm miệng. Anh đặt hành lý lên trên hộc đựng đồ bên trên, sau đó kéo Tần Mạn ngồi xuống.
May mắn, mua được hai vé ngồi gần cửa sổ, không cần phải ba người chen chúc, Tần Mạn ngồi bên trong, Giang Tông ngồi ở bên ngoài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây