”Chúc mừng nha, chẳng trách lại có sức sống như vậy, thì ra là người có việc vui thì tinh thần vui vẻ, yên tâm đi, tháng sau cho dù có bận thế nào cũng sẽ đến uống rượu mừng của anh!”
Tần Mạn nhận lấy thiếp mời, tiện tay nhét vào trong túi.
Giang Liên vẫn luôn mang theo nụ cười trên khuôn mặt, không nhìn ra chút tâm trạng dư thừa nào hết.
Nha đầu này, rất giỏi che giấu cảm xúc của mình, người bình thường sẽ không thể nhìn ra được, chỉ có Tần Mạn biết, cô đã nắm chặt tay đến trắng bệch rồi.
Được thôi, thanh xuân có chút tiếc nuối cũng là điều bình thường!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây