“Tiên sinh, tôi đoán chừng e là người theo đuổi người yêu của cậu, buổi tối hôm qua lúc cầm ảnh chụp cô ấy trên tay, trong ánh mắt của người đó hiện lên một vẽ rất đỗi dịu dàng, cảm giác cực kỳ giống như đang ngắm nhìn người yêu. Lúc trước khi hai người chụp ảnh cưới, tôi đã từng thấy ánh mắt của cậu dành cho cô ấy mà ánh mắt của người đó không hề kém cậu bao nhiêu, cậu vẫn nên cẩn thận chút, dáng dấp của người đó không tệ chút nào!”
Ông chủ tiệm chụp ảnh này lại bắt đầu tật thích hóng hớt, mà thế trong lòng Giang Tông càng không yên.
“Cám ơn ông đã nói cho tôi biết những tin tức này, bây giờ trên người tôi không mang theo nhiều tiền lắm, xem như là chút tâm ý cảm ơn ông đã không tiết lộ về tin tức của cô ấy. Tạm thời ông khoan hãy thông báo với cậu ta, trước nhất tôi vẫn chưa xác định được thân phận của người đó, tôi tin chắc người đó sẽ còn quay lại, đến lúc đó ông nhớ thông báo cho tôi!”
Nếu đã tìm sáu năm, nếu đã quan tâm như vậy, thì chắc chắn người đó sẽ còn quay lại.
Nhất định anh phải gặp được người này trước, nhìn xem rốt cuộc là nhân vật nào, Mạn Mạn mất trí nhớ, không còn nhớ rõ những chuyện trước kia, mà anh yêu Mạn Mạn, coi cô như mạng sống, anh thật sự rất sợ hãi, sợ sẽ mất đi cô, bởi vì đến cuối cùng anh vẫn không thể biết được trước kia cô đã từng trải qua những chuyện gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây