“Tôi tin anh, cảm ơn.” Giang Tông cũng không nói nhảm, có được đáp án lập tức xoay người quay lại phòng học.
Lúc Tần Mạn biết chuyện này, biểu hiện rất bình tĩnh:
“Xem ra, Dương Trí Viễn vẫn còn có lương tâm, ít nhất tâm anh ta không xấu!”
“Ừ, vậy bây giờ em có thể yên tâm rồi chứ?” Giang Tông ôm lấy eo cô hỏi.
“Chỉ có thể yên tâm hơn phần nào, nhưng cũng không thể lơ là!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây