Cô luân lạc đến nước này, đều là tự làm tự chịu, không trách được người khác.
Công ơn của cha mẹ, đành để kiếp sau trả lại!
Giang Liên đứng dậy, chợt nhào về phía tường, Trương Kha thấy vậy, siết chặt cánh tay cô ấy.
Không thể để xảy ra chuyện gì, nếu không bao công sức của bản thân đều sẽ đổ bỏ.
“Buông tôi ra, để tôi chết đi!” Giang Liên giãy mạnh, Trương Kha sợ cô ấy rút dây động rừng, liền bóp cổ cô ấy, đè cô ấy lên giường, tìm miếng vải nhét vào miệng cô ấy, sau đó bảo tên đàn ông tóc húi cua mang sợi dây tới, trói người lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây