Vẻ mặt anh lạnh lùng, ngữ khí kiên quyết, nhìn Dương Trí Viễn, dáng vẻ một chút cũng không thể lay động.
“Số tiền vì chuyện này mà có được, tôi một phần cũng không cần, nhưng là người thì phải trả giá cho những chuyện sai trái mà mình gây ra!”
Tần Mạn chịu nỗi oan ức lớn như vậy, không phải chỉ một câu bồi thường là có thể giải quyết được, cái loại tiền đó, anh là một người đàn ông, cũng sẽ không yên tâm thoải mái mà tiêu số tiền đó.
Tần Mạn cảm thấy, Giang Tông như vậy thật sự đẹp điên lên được, cô đang điên cuồng cổ vũ anh ở trong lòng.
“Như vậy cũng đủ rồi! Nó cũng chỉ là một đứa con gái không hiểu chuyện, chẳng qua là bị chiều đến hư, bây giờ nó đã sa cơ thành như vậy rồi, mẹ ruột cũng lâm bệnh nặng, có thể để cho nó một con đường sống không? Nếu nó phải đi tù, thì sau khi ra khỏi đây còn có tiền đồ gì nữa?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây