Trương Lan Lan nghe vậy, hai mắt trợn ngược lên trời.
“Ồ, thật không thể tin được. Một bộ quần áo cũng có thể khiến cô trở nên kiêu ngạo như vậy. Đúng là chưa từng đi ra khỏi lũy tre làng bao giờ!”
Trương Lan Lan nói rằng nho có vị chua mặc dù cô ta không thể ăn được.
Cô ta thấy Tần Mạn ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ như vậy, sau đó cô ta nhìn lại mình, vẫn mặc bộ quần áo cũ được may từ hai năm trước, lập tức bị đánh bại.
“Tôi chưa từng đi ra khỏi lũy tre làng nhưng tôi so với khối người còn tốt hơn. Cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, đúng là cái thứ ế già!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây