“Đứng lại, đừng tới đây, nếu tới nữa, tôi sẽ hét lên!” Tần Mạn bị ép từng bước từng bước lùi lại gần hồ nước, trong tay ôm thật chặc chiếc túi xách Giang Tông đã tặng.
Cô thật sự hy vọng giờ phút này, Giang Tông có thể đột nhiên xuất hiện ở đây, giúp cô giải vây.
Hôm nay cô tan làm chậm mười mấy phút so với mọi ngày, mới vừa đi bộ được có chút, tính toán thời gian, giờ tự học buổi tối đã kết thúc, nếu như có thể kéo dài thời gian một chút, nói không chừng có thể đợi được anh.
“Cô em kêu người cũng vô ích, trời lạnh như thế này, lại là buổi tối, đoạn đường này vốn không có người qua lại, cô em có kêu rách họng cũng không có ai nghe!”
Mấy người đó ngày càng đến gần Tần Mạn, đưa tay túm lấy Tần Mạn, Tần Mạn bị bọn họ bắt được rất dễ dàng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây