“Hơn nữa, anh ấy lấy em mới tốt, dựa vào gia thế của nhà ta, chỉ cần bố em nói một câu, anh ấy sẽ có cơ hội thăng tiến, làm việc ở các cơ quan, so với làm giáo viên thì tốt hơn nhiều, em là muốn tốt cho anh ấy, nếu mà anh ấy lấy em, em cũng không bạc đãi vợ con anh ấy, em sẽ cho bọn họ một số tiền đủ sống cả đời.”
Đúng là hết cứu, Dương Chí Viễn cảm thấy có chút đau đầu.
“Anh ta lại còn có con?”
Điên rồi chắc!
“Vâng, nghe nói là sinh đôi, nếu như anh ấy không nỡ rời xa các con, em cũng có thể đón chúng về nuôi dưỡng, như vậy em càng đỡ phải tự sinh con, sinh con đau lắm!” Dương Như nói vẻ rộng lượng, cô cảm thấy bản thân thật tốt, dựa vào đâu mà Giang Tông đối với người phụ nữ nông thôn kia nhớ mãi không quên chứ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây