Chu Xuân Yến không quay đầu lại, chỉ có ngón tay trắng bệch nắm chuôi gỗ mới nhìn ra được bà đang cố gắng đè nén chính mình.
Tiếng bước chân càng ngày càng xa, càng ngày càng nhẹ, ánh mắt Chu Xuân Yến tan rã đứng bên cạnh nồi, không biết qua bao lâu, Chu Xuân Yến cuối cùng cũng không nhịn được, cuống quýt chạy đến cửa, nhìn bóng dáng kia đầu tiên là nhỏ giọng hô một câu Tiếu Sơ, tiếp theo hô to: "Tiểu Sơ."
Lâm Sơ nghe thấy giọng nói chậm rãi xoay người, chỉ thấy Chu Xuân Yến rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói: "Tiểu Sơ, chăm sóc tốt bản thân."
Lâm Sơ nghe nói đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười, gật đầu, tiếp theo xoay người tiếp tục rời đi.
Nhìn bóng dáng kia càng lúc càng xa, cho đến khi cuối cùng biến mất trong tầm mắt, Chu Xuân Yến cuối cùng vẫn không thể nhịn được khóc thành tiếng, cả người phảng phất trong nháy mắt mất đi khí lực, dựa vào cửa chậm rãi rơi xuống, cuối cùng ngồi xuống đất, Chu Xuân Yến dùng sức che miệng mới làm cho mình khóc nhỏ giọng một chút, bởi vì bà biết, con gái của bà sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây