Lâm Sơ sửa sang lại một quyển đề toán, yêu cầu mấy người chép lại đề mỗi ngày làm ba đề, đều là đề áp trục, độ khó có thể tưởng tượng được, toán học của Kiều Hiểu Hiểu là vết thương cứng rắn.
Lâm Sơ cũng không quan tâm Kiều Hiểu Hiểu có tâm trạng gì, tâm trạng vô cùng tốt đi về phía phòng học. Kiều Hiểu Hiểu ở phía sau oa oa oa kêu chạy lên nhận lỗi với Lâm Sơ. Lâm Sơ nói gì cũng không buông miệng, bị phiền đến mức bỏ lại một câu: "Tớ đây không phải là để ý đến cậu sao."
Kiều Hiểu Hiểu thấy bán thảm cầu xin tha thứ không có kết quả, cúi đầu trở lại chỗ ngồi bắt đầu gãi tim gãi phổi làm bài, nếu như có thể xuyên qua, cô phải trở lại năm phút đồng hồ tát chết chính mình lắm miệng kia.
Sau khi tan học, lần đầu tiên Lâm Sơ không về nhà cùng Kiều Hiểu Hiểu, đến bên ngoài khách sạn Thẩm Thanh Dương làm công chờ Thẩm Thanh Dương, chú Hà có ấn tượng với Lâm Sơ, gặp người chờ ở bên ngoài, nhìn thoáng qua Thẩm Thanh Dương bận rộn mang thức ăn lên dọn dẹp bàn, nổi lên tâm tư chọc người.
Lâm Sơ biết chú Hà không tệ, cũng không keo kiệt tán gẫu với chú, hai người ngồi dưới tàng cây trước cửa khách sạn, mỗi người cầm một nắm hạt dưa, tán gẫu một hồi hai người đều có cảm giác hận gặp nhau quá muộn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây