Lâm Dũng Phú muốn rơi nước mắt cũng không xong, tiếng mắng chửi cũng dần nhỏ xuống, hình như là nghĩ tới chuyện lần trước bị Lâm Sơ tát một cái, khí thế kiêu ngạo nhỏ hơn không ít, nhưng vẫn mạnh miệng như cũ: "Chị buông tôi ra, nếu không tôi sẽ tìm cha cáo trạng."
Trên cơ bản độ khoan dung của Lâm Sơ đối với Lâm Dũng Phú dường như bằng không, lại dùng sức kéo về phía sau, Lâm Dũng Phú phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo kêu: "Cáo cáo cáo, ngoại trừ trừ cáo trạng ra mày còn có thể làm gì chứ, tay to eo to, ngoại trừ ăn chính là đi khi dễ người khác, mày còn biết làm gì chứ, phế vật so với mày còn hữu dụng hơn."
Lâm Dũng Phú bị mắng đến ngẩn cả người ra, đây vẫn là lần đầu tiên bị người ta mắng phế vật, đều quên cả khóc.
Mấy người Lâm Ái Quốc nghe được thanh âm đi tới thì nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, Lâm Ái Quốc giống như thường muốn mở miệng mắng Lâm Sơ, Lâm Sơ đánh một ánh mắt nhìn qua, Lâm Ái Quốc chần chờ một lát, cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện đàng hoàng.
"Hai đứa lại gây nhau chuyện gì vậy, có thể yên tĩnh một chút hay không." Lâm Ái Quốc tức giận thở gấp tiến đến, giải thoát Lâm Dũng Phú từ trong tay Lâm Sơ ra, Lâm Dũng Phú thấy vậy thì vội vàng trốn ở phía sau Lâm Ái Quốc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây