"Sau đó thì sao?" Lâm Sơ hỏi.
"Sau đó? Sau đó chính là anh mua căn nhà chúng ta đang ở kia, tất cả mọi người đều không thể tin được." Thẩm Thanh Dương cười khẽ, nói xong hắn nắm tay Lâm Sơ: "Còn em, ở nước ngoài có ổn không?"
Lâm Sơ đã chậm rãi làm quen với các động tác thân mật như vậy, chậm rãi nói: "Cũng không tốt lắm, nơi đất khách quê người, em rất ít gặp được đồng bào, lúc mới bắt đầu bị xa lánh, may mắn lúc ấy ông chủ nhà hàng rất chiếu cố em, đó là một ông lão da trắng, trắng trẻo mập mạp, uống rượu liền thích lôi kéo em kể chuyện cười, nhưng chuyện cười của ông ấy quá nhạt nhẽo, mỗi lần như vậy em cũng chỉ có thể giả bộ cười, mỗi lần tan tầm mặt em đều cười đến cứng đờ. Cuộc sống của em khi đó rất khô khan, đi học, đi làm thêm, ngủ, ngày qua ngày, nhưng mà đến năm thứ ba đã bắt đầu tốt hơn, em lấy được học bổng toàn phần, em sẽ không bao giờ phải đi làm thêm nữa, bạn học trước kia xa lánh em đều bắt đầu ở chung với em, ai bảo em lần nào cũng đứng đầu chứ, bên cạnh cường giả luôn không thiếu người vây quanh."
Lúc Lâm Sơ nói tới đây rất kiêu ngạo, hơi hất cằm lên: "Không phải em khoe khoang đâu, trong học tập em ưu tú hơn bọn họ."
"Ừ, em vẫn luôn rất ưu tú." Đối với điểm này Thẩm Thanh Dương rất đồng ý. Hai người nói xong liền đi tới cửa đại học Bắc Kinh, hai năm nay quản lý của đại học Bắc Kinh nghiêm ngặt hơn không ít, nghe nói là mấy năm trước có người bên ngoài trường làm bộ là sinh viên trường chạy vào, kết quả một đám người ẩu đả, đao côn cùng lên, vài người bị bắt, từ đó về sau lãnh đạo trường học liền tăng cường quản lý, người ngoài trường nếu như muốn đi vào hoặc là có giấy chứng nhận nghe giảng, nếu không chính là do sinh viên trong trường mang vào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây