Uống được ba chén, Lâm Sơ đã bắt đầu choáng váng, Vệ Ngôn Chi bên cạnh đã nằm sấp trên bàn, tửu lượng còn kém hơn so với cô!
Mấy người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng vô cùng ăn ý nhấc Vệ Ngôn Chi lên: "Chúng ta đưa Tiểu Vệ Tử về trước, cậu về lái xe chậm một chút."
Mấy người nói xong liền biến mất, trong phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Thanh Dương và Lâm Sơ, Lâm Sơ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cúi đầu, nửa ngày sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy người đã đi hết, cô nhìn về phía người bên cạnh: "Bọn họ đâu rồi?"
Lâm Sơ ngồi thẳng tắp, nhưng giống như học sinh tiểu học đang đi học, phản ứng đã bắt đầu chậm nửa nhịp, Thẩm Thanh Dương giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lâm Sơ, vuốt ve một chút, giống như dỗ trẻ con, nhẹ giọng nói: "Bọn họ đi rồi, chúng ta về nhà được không?"
"Về nhà?" Lâm Sơ lặp lại một lần, sau đó gật đầu thật mạnh, lảo đảo chống bàn đứng lên: "Được, chúng ta về nhà."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây