Lục Tư Dĩnh vừa mới gom góp được dũng khí, lại bỗng nhiên bị chọc thủng mất một lỗ, dũng khí đã trôi đi hết mà chẳng hay biết.
Lúc này hai người đứng bên con đường nhỏ, không có nhiều người qua lại, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài ba người đi ngang qua, tay Lục Tư Dĩnh cầm bó hoa siết chặt hơn, trên trán đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình, nhưng quay đầu lại xem thì lại không thấy ai chú ý tới họ cả.
Lục Tư Dĩnh cắn răng, bảo: "Hay là cậu nói trước đi, xong rồi tới lượt tôi."
Mặc dù Trác Tư Thành không biết Lục Tư Dĩnh muốn nói gì, nhưng bàn tay đang giấu sau lưng cũng ra mồ hôi vì căng thẳng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây