Bạch Vi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Lục Tư Đình bỗng dưng bật cười, bảo cô: "Nếu anh không giả say, chị anh sẽ không tha cho anh đâu, em thấy cha anh và cha em đó, đều đã bị rót cho đến mức không đứng dậy nổi, phải chứ?"
Đúng vậy, cuối cùng còn phải nhờ Lục Tư Dĩnh đưa bọn họ về.
Bạch Vi lập tức hiểu ra.
Mặc dù đã là ban đêm nhưng khắp phố lớn ngõ nhỏ đèn được vẫn sáng trưng, thỉnh thoảng còn nghe đâu có tiếng pháo nổ, trên trời những bông tuyết lả tả bay bay, không bao lâu sau, một lớp tuyết mỏng đã phủ kín mặt đất.
Bạch Vi thấy thích thú lắm, bèn xuống đường đi dạo cùng Lục Tư Đình, còn xe, thì ngày mai lái về cũng được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây