Quả nhiên, Thẩm Quyên không thèm để ý nói: “Không phải chúng ta cũng có nhà sao, chỉ có mỗi hai người là mẹ và ba của con ở, con và Tiểu Lục cũng có chỗ ở, còn mua nhà làm gì?
Đã ở căn nhà đó mười mấy năm, nếu ba bốn người ở trong đó thì cũng không phải chen chúc.
Hơn nữa Thẩm Quyên cùng Bạch Diệu Thiên chỉ có Bạch Vi là một đứa con gái, trăm năm về sau, căn nhà này vẫn là của Bạch Vi.
Thẩm Quyên cảm thấy hoàn toàn không cần nhiều nhà như vậy.
Bạch Vi cũng biết ý của mẹ mình cho nên ăn hai miếng cơm, nghĩ nghĩ còn nói: “Mẹ, thật ra nhà ở cũng là một nhu yếu phẩm, tất cả mọi người đều muốn có hộ khẩu ở trong thành, mà chuyện mua nhà là chuyện thiết yếu nhất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây