Chỉ có một mình Vương Hinh Tuyết ngồi ở trước giường bệnh, đối diện với Cố Phong đang nằm trên giường khóc bù lu bù loa.
Diệp Ninh thu hồi tầm mắt, cũng không đẩy cưa đi vào, mà lại lựa chọn ngồi ở hàng ghế dài ngoài hành lang.
Nếu con gái nhà người ta đã mang theo thành ý đến, cô đương nhiên cũng phải biết điều, không đi vào làm bóng đèn.
Trong phòng bệnh, Cố Phong nhìn thấy Vương Hinh Tuyết chưa nói được mấy câu đã bắt đầu rơi nước mắt, mày nhíu chặt thành bánh quai chèo.
“Đừng khóc nữa, tôi không có sao hết.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây