Buổi trưa, ở nhà ăn, Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn đều nhìn mâm cơm của Diệp Ninh, bên trong chỉ có vài cọng rau, nửa cái bánh bao và một chén canh nhỏ, không khỏi cảm thán.
“Diệp Ninh, cô ăn có một chút như thế, không thấy đói hả?”
Diệp Ninh cười nói: “Đói cũng không sao, tôi nhiều mỡ lắm, chịu đói giỏi.”
Trịnh Thư Vân nhìn gương mặt đã dần để lộ ra đường nét của cô, mới phát hiện hình như cô lại gầy đi một ít rồi.
“Tôi thật sự quá bội phục nghị lực của cô, mỗi ngày chỉ ăn mấy thứ này. Nếu đổi thành tôi thì tôi đã không nhịn được từ lâu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây