“Chủ nhiệm Hà, có phải anh định khuyên chúng tôi đừng gia nhập đoàn văn công Tây Nam không?”
Trịnh Thư Vân cố nhịn cười, trực tiếp đâm thủng tầng giấy cửa sổ này.
Hà Khôn xấu hổ ho khan: “Ý của tôi là đoàn văn công Đông Bắc chúng ta chính là nhà mẹ ruột của các cô, là người thân. Tục ngữ nói đúng lắm, con không chê cha mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo, tuy rằng hiện tại các cô có sự lựa chọn càng tốt hơn, nhưng nhất định cũng phải nghiêm túc suy xét, nhưng nhất định không thể xúc động!”
Lúc nãy ở trên bàn cơm, nếu không phải La Nghị nói chờ sang năm lại trả lời thì anh ta cũng đã nói ra những lời này ngay rồi.
Anh ta sợ hai người bọn họ sẽ trực tiếp đồng ý với người ta.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây