Dọc theo đường đi, Diệp Ninh không nói một lời, thậm chí không thèm nhìn Mục Văn Hạo cái nào.
Mục Văn Hạo cũng không giận, ngược lại nhìn bóng dáng của cô ngẩn người.
Chờ đến khi có thể nhìn thấy cổng chính của viện gia thuộc rồi, Diệp Ninh mới dừng chân lại.
“Anh đi về được rồi.”
Nói xong, cô một mình đi về phía phòng canh gác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây