“Tôi biết.” Cố Phong trả lời rất bình tĩnh: “Cho nên hiện tại cô đã có thể nói cho tôi biết mớ thuốc đông y kia là chuyện như thế nào không?”
Hành vi lúc nãy của cô cũng không phải vì muốn chiếm tiện nghi của anh, mà là vị chột dạ muốn dẫn anh nhanh chóng rời đi.
Diệp Ninh cười gượng “ha hả” vài tiếng, ánh mắt tự do nhìn nơi khác.
“Cô không nói? Vậy tôi có thể đi hỏi tiệm bán thuốc.” Đây là lần đầu tiên Cố Phong thấy cô chột dạ như thế, trong lòng loáng thoáng đoán được đại khái.
Diệp Ninh lập tức lộ ra vẻ mặt khóc tang, người đàn ông này thật sự quá khôn khéo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây