Vương Hinh Tuyết cười lạnh: “Nếu em lại điên thì có phải anh lại muốn nhốt em vào trong phòng bệnh không nhìn thấy ánh mặt trời kia nữa hay không?”
Vương Cường cũng không cảm thấy anh ta chữa bệnh cho cô ta thì có cái gì không đúng, nhưng anh ta thật sự không thể nào hiểu được, rốt cuộc thì cô ta đến bộ đội để làm cái gì chứ?
“Em không cảm thấy mất mặt sao?”
“Vì sao em phải cảm thấy mất mặt chứ? Em vốn dĩ đã là bệnh nhân tâm thần, có mất mặt thì người mất mặt cũng là anh.” Lúc Vương Hinh Tuyết nói ra những lời này thậm chí còn có chút hả hê cười trên nỗi đau của người khác.
Vương Cường thật sự không thể chấp nhận nổi suy nghĩ này của cô ta, kích động chất vấn: “Vương Hinh Tuyết, mấy năm nay em luôn sinh sống chung với anh chị, cho dù bình thường đúng là anh không quan tâm em quá nhiều, nhưng ít nhiều gì cũng đã nuôi em mấy năm. Em không biết cảm ơn thì cũng thôi, em còn muốn phá hủy cả sự nghiệp của anh nữa sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây