Trong phòng thoang thoảng mùi thơm nhẹ, thấm vào ruột gan.
Toàn thân Cố Phong đều thả lỏng lại, nhưng mà loại thả lỏng này cũng chỉ kéo dài vài giây mà thôi.
Khi Diệp Ninh đi đến trước mặt anh cười thẹn thùng, mỗi một sợi dây thần kinh trên người anh đều lập tức trở nên căng thẳng.
“Anh ăn cơm chưa?”
Không biết là cố ý hay vô tình mà ngón tay cô mập mờ chạm vào mu bàn tay của anh.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây