Đồng Nghiên tuy nói như vậy, nhưng vẫn mang trang phục cô mới làm xong cho Đường Kiều Kiều thưởng thức.
“Ôi chao, đẹp! bộ trang phục này cũng rất đẹp, Đồng Nghiên, tay nghề này của em quá tuyệt vời. Những bộ quần áo ngoài kia cùng đồ em làm ra đúng là đối lập hẳn, mấy bộ trang phục ấy giống như quê mùa hơn so với đồ em làm ra, đúng rồi, chị có mấy người chị em cũng muốn nhờ em làm sườn xám, giống trang phục trên người chị, giá cả dễ bàn, chiếc sườn xám này chị cũng muốn, tổng cộng trả em là 150 đồng, có đủ không?
Đồng Nghiên tươi cười nói: “Đương nhiên là đủ rồi, kỳ thật cũng không nhiều như vậy, dù sao thì lần này là do em không bảo vệ tốt để trang phục phát sinh mấy chuyện ngoài ý muốn.
“Những chuyện đó không cần nói tới, em cũng không cần nghĩ đến, nếu muốn nói sai, vậy phải trách chị ngày đó không nên ra cửa. Đường Kiều Kiều không để bụng những chuyện này: “Đây là tiền đưa em, em cất kỹ nhé, thế đạo bên ngoài loạn lạc, em lớn lên xinh đẹp như vậy, mong là không bị ai theo dõi. Ồ, vừa rồi không chú ý, hiện tại chị mới phát hiện em mới thay đổi kiểu tóc à, kiểu tóc này của em không tồi! So với mái tóc quăn của chúng ta tự nhiên hơn nhiều.
“Em chỉ tùy tiện cắt loạn một chút. Đồng Nghiên ngượng ngùng mà đưa tay sờ sờ tóc mình: “Chị Đường, chị vừa nói mấy chị em của chị cũng muốn làm trang phục à?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây